Ngày xửa ngày xưa, tất cả các loài cây trên trái đất đều chưa có hoa. Thần Sắc Đẹp đã dùng bút thần vẽ muôn ngàn bông hoa khác nhau cho cây cối.

Tô điểm xong, thần Sắc Đẹp vẫn chưa hài lòng. Thần muốn tặng hương thơm cho những loài hoa thần vừa vẽ. Ngặt một nỗi thần không có đủ hương để chia đều cho tất cả các loại hoa. Thần quyết định sẽ tặng thêm làn hương quý báu cho loài hoa nào có tấm lòng tốt nhất.

Thần hỏi hoa hồng:
– Nếu có hương thơm thì em sẽ làm gì?
– Em sẽ nhờ chị Gió mang tặng cho muôn loài. – Hoa Hồng trả lời.
Thần Sắc Đẹp hài lòng, tặng ngay cho Hoa Hồng làn hương quý báu. Thần hỏi hoa Sữa:
– Nếu có hương thơm thì em sẽ làm gì?
– Em sẽ tỏa ngát trong đêm để dù đêm tối đến đâu ai cũng nhận ra em. – Hoa Sữa trả lời.

Ý nghĩ này không làm thần Sắc Đẹp hài lòng lắm, nhưng rồi thần cũng ban tặng cho Hoa Sữa. Gặp hàng Dâm Bụt đỏ chót, thần lại hỏi:
– Nếu có hương thơm thì em sẽ làm gì?
Hoa Dâm Bụt loe cái miệng trả lời:
– Nếu em có hương thơm thì ai cũng phải nể phục em. Cái đám Hoa Dong Riềng kia không dám khoe sắc đọ tài với em nữa.

Thần Sắc Đẹp lắc đầu, buồn rầu bỏ đi.
Khi ban tặng gần hết bình hương thì thần Sắc Đẹp gặp hoa Ngọc Lan:
– Hỡi Hoa Ngọc Lan bé nhỏ! Nếu ta ban cho em hương thơm kỳ diệu này thì em sẽ làm gì?

Hoa Ngọc Lan suy nghĩ một hồi. Thần Sắc Đẹp nhắc lại câu hỏi đến lần thứ ba, Hoa Ngọc Lan mới ngập ngừng trả lời:
– Em xin cảm ơn! Em thích lắm, nhưng em không dám nhận đâu!
Thần Sắc Đẹp ngạc nhiên hỏi:
– Loài hoa nào cũng muốn ta ban tặng hương thơm. Tại sao em lại từ chối?
– Em muốn thần đem phần hương quý báu này đến ban tặng cho loài hoa cỏ. Em còn được ở trên cao, Hoa cỏ đã xấu xí lại bị giày xéo hằng ngày. Hoa cỏ khổ lắm…

Cảm động trước tấm lòng thơm thảo của Hoa Ngọc Lan, thần Sắc Đẹp liền ban cho Hoa Ngọc Lan phần hương nhiều hơn các loài hoa khác.
Thế là từ đó, hương Hoa Ngọc Lan lúc nào cũng thơm hơn các loài hoa khác.

Rate this post